Saturday, May 11, 2019

eventually



mình không biết hết được có bao nhiêu bạn sinh viên đến lớp của mình với trái tim tan vỡ. 

mình không hiểu hết được vì sao bạn phải xăm lên cánh tay trái của bản thân chữ breathe.

bạn đến lớp mình mỗi ngày, cố gắng phát biểu, thỉnh thoảng tìm cách bắt chuyện riêng với mình. thỉnh thoảng bạn viết email than thở, thỉnh thoảng email xin lỗi, thỉnh thoảng email vu vơ. 

mình không biết gì nhiều, nhưng mình biết mình cần ở đó khi bạn đến tìm mình hay email cho mình. hơn ai hết, mình hiểu bạn cần một ai đó vừa lạ vừa quen ở gần đó để lắng nghe bạn.

no worries little girl, everything's gonna be fine, eventually.

be brave!



Friday, March 22, 2019

books



1.

hôm nay mình được nghỉ nhưng sáng vẫn cố mò dậy leo lên trường ngồi làm việc. tình cờ phát hiện lại có sách giảm giá bán ở dãy A nên đã lại lỡ dại vung xiền mua luôn 4 quyển.

có một quyển mới của Musso không định mua nhưng tự nhiên nghĩ đến chanxu, thế là bốc vào luôn để mai mốt ghé tặng bạn hiền. ngồi viết vài câu đong đưa với chanxu thì tự nhiên nảy ra một ý là tại sao trước giờ mình chỉ viết vào sách khi đem tặng người khác mà không viết cả cho chính mình nữa nhỉ, thế là mình chọn một quyển khác viết luôn vài dòng cho mình. 

chuyện chỉ có thế. vài chữ viết rất lăng nhăng vớ vẩn, nhưng thấy sao mình hay thế hả giời :)) từ nay mình sẽ luôn làm như vậy mỗi khi mua sách mới, hihi


2. 

“the book hasn’t changed. the person who is reading it has changed.”

"we are all like books. we wait for someone to find us and open us to see what's inside."

"i opened up a book of mine again. it was good when i first read the book. but when i read it for the second and third time, this book made me underline the sentences over and over again. it's the book that's stayed with me the longest."




Monday, February 11, 2019

London




- What makes you miss London that much?
- My beautiful loneliness.




02/2019



Không hiểu sao tự dưng nghĩ đến tete. Lôi cái email cậu gửi mình ngày trước ra đọc lại thấy đã ngót nghét 9 năm rồi. Nhớ ngày đó mình đọc email của cậu xong mình đã nghĩ, sau này liệu có tìm được ai chân thành được với mình đến như vậy hay không.

Mới đó đã gần 10 năm. Mình nhất định sẽ reply email đó của cậu, vào một ngày nào đó.

Tự nhiên mình nghĩ, không biết có khi nào một ngày kia cậu cao hứng lên lại lên google gõ leizybii rồi lại tìm ra mình ở đây không nhỉ. Nếu có một ngày như vậy, mình muốn cậu hiểu rằng, mình vẫn luôn nghĩ đến cậu không chỉ như một người bạn rất hiểu mình, mà còn có cả lòng biết ơn nữa. Mình biết ơn sự hiện diện của cậu bên cạnh mình năm tháng đó. Mình hứa đến mãi về sau mình cũng sẽ không bao giờ quên tấm lòng của cậu.

Có lẽ đến nhiều năm sau mình và cậu cũng sẽ chẳng thể nào quay trở lại như cái thuở tụi mình 20 đó được nữa. Mình đủ lớn để hiểu là nhiều mối quan hệ như chiếc gương bị nứt, không phải cứ muốn dán là lành được. Nhưng dù sau này tụi mình có thế nào, mình thật lòng luôn mong cậu tìm được hạnh phúc xứng đáng với cậu.

Đến lúc đó, hi vọng cậu có thể cười xí xóa cho mình khi nhận được email reply siêu trễ của mình. Hehe.



Monday, December 10, 2018

tháng 12



1.

cuối cùng thì những ngày tháng bận rộn ôm đầu cắm mặt vào máy tính cũng qua. lâu lắm mọi người ở khoa mới lại có dịp rộn ràng xì chét cùng nhau chuẩn bị một cái gì đó đến vậy. mặc dù có rất nhiều chuyện ức chế, và cũng nhiều điều còn tiếc nuối, nhưng mình tin đây sẽ là một khởi đầu thật mới, thật hứa hẹn cho cả khoa trong thời gian tới. ít nhất thì mọi người cũng trở nên thân thiết và gần gũi với nhau hơn. bản thân mình cũng cảm thấy thích lên văn phòng khoa 8 chuyện cùng mọi người hơn.


2.

cuối cùng thì mình cũng đã cho cái conference presenter được off the list. mặc dù lần này chỉ làm poster presentation chứ ko phải oral, nhưng mình thấy như vậy là cũng hiểu được quy trình phần nào rồi. từ lần sau mình hứa sẽ viết về đề tài mình thích, chứ không phải là một đề tài dễ nữa. 

qua lần này mình cũng cảm thấy mình cần nghiên cứu nhiều về quantitative data hơn. dân xã hội vốn thích mix hoặc có xu hướng thiên về qualitative. mặc dù qualitative cũng hay và khó, nhưng ko hiểu sao mình cảm thấy quantitative rất hợp với tư duy suy nghĩ của mình. hội thảo vừa rồi ngồi nghe 1 chị làm roundtable chia sẻ về data analysis của chị khi nghiên cứu listening anxiety, mình hoàn toàn bị ghiền luôn. sexy numbers. 

mình không cần một kết quả ''đẹp''. mình chỉ mong có được một quá trình phân tích thú vị, có như vậy finding mới thú vị, một finding có insight thật sự. 

hi vọng tương lai đủ vững để làm được như ngày hôm nay mong muốn.


3. 

còn 2 tuần nữa là kết thúc hk1, ở cả SP và NT. hi vọng đến lúc đó có nhiều thời gian chuẩn bị cho môn NCTM sẽ dạy trong hk sau được tốt hơn (2 năm trc dạy xong hs feedback ok nhưng mình tự thấy nó ẹ quá trời), và hoàn tất đc cái research intent để mang đi ''đánh trận'' xứ người.


4.

''A dragon lives forever but not so little boys.
Painted wings and giant rings make way for other toys.
One grey night it happened, Jackie Paper came no more
and Puff that mighty dragon, he ceased his fearless roar.

His head was bent in sorrow, green scales fell like rain.
Puff no longer went to play along the cherry lane.
Without his life-long friend, Puff could not be brave.
So Puff that mighty dragon sadly slipped into his cave. Oh!''

tối nay tình cờ nghe lại bài này, tự nhiên thấy buồn quá thể. lyrics quá đẹp, quá hay và chân thực. how could people relate this beautiful song to drugs? 

thấy bản thân mình cũng dễ khóc nữa, hehe.


Wednesday, August 29, 2018

trở lại để viết



mình nghĩ rồi cũng đến lúc mình bắt đầu phải viết lại.

trước kia viết là một niềm vui của mình. mình viết không nhất thiết phải có ai đọc, không nhất định phải có ai khen. mình viết vì đó là một cách lưu giữ lại cảm xúc của mình, để mình có thể trân trọng những gì đã đi qua trong từng khoảnh khắc cuộc sống của mình, dù có giản đơn hay bé nhỏ đến thế nào. mình cũng viết để có thể sắp xếp gọn gàng lại những suy nghĩ lung tung ngổn ngang của mình, để mỗi khi đọc lại có thể cảm nhận được bản thân đang lớn lên từng ngày ra sao.

quá nhiều chuyện đã xảy ra. quá nhiều cảm xúc cứ trôi tuột đi mất mà mình chẳng mảy may níu giữ lại suốt những năm qua. có những lúc mình muốn viết gì đó vô cùng nhưng không thể nào bắt đầu được. mọi thứ trong tâm trí mình cứ rối tung lên và mình không biết sẽ phải bắt đầu lại từ đâu, và như thế nào. mình cứ tạo hết blog này đến blog khác ở trang này đến trang khác, cuối cùng thì ngoài cái template điệu đà ra, không có site nào có nổi một bài viết đầu tiên để mở màn.

ngày hôm qua Thầy nói với mình, ''nếu em không bắt đầu thì sẽ không bao giờ viết nổi, nên cứ viết đi''.

nhân dịp mình quyết tâm hoàn thành cho xong phần abstract trong tháng 9 này, mình cũng quyết tâm viết blog lại luôn. mình hi vọng một phần con người cũ của mình ngày xưa sẽ quay trở lại với mình, khi mình bắt đầu viết lại. 

em cảm ơn Thầy ạ.



Sunday, July 1, 2018

time



"As time goes on, you’ll understand. What lasts, lasts; what doesn’t, doesn’t. 
Time solves most things. And what time can’t solve, you have to solve yourself." 

Haruki Murakami