Saturday, May 11, 2019

eventually



mình không biết hết được có bao nhiêu bạn sinh viên đến lớp của mình với trái tim tan vỡ. 

mình không hiểu hết được vì sao bạn phải xăm lên cánh tay trái của bản thân chữ breathe.

bạn đến lớp mình mỗi ngày, cố gắng phát biểu, thỉnh thoảng tìm cách bắt chuyện riêng với mình. thỉnh thoảng bạn viết email than thở, thỉnh thoảng email xin lỗi, thỉnh thoảng email vu vơ. 

mình không biết gì nhiều, nhưng mình biết mình cần ở đó khi bạn đến tìm mình hay email cho mình. hơn ai hết, mình hiểu bạn cần một ai đó vừa lạ vừa quen ở gần đó để lắng nghe bạn.

no worries little girl, everything's gonna be fine, eventually.

be brave!



Friday, March 22, 2019

books



1.

hôm nay mình được nghỉ nhưng sáng vẫn cố mò dậy leo lên trường ngồi làm việc. tình cờ phát hiện lại có sách giảm giá bán ở dãy A nên đã lại lỡ dại vung xiền mua luôn 4 quyển.

có một quyển mới của Musso không định mua nhưng tự nhiên nghĩ đến chanxu, thế là bốc vào luôn để mai mốt ghé tặng bạn hiền. ngồi viết vài câu đong đưa với chanxu thì tự nhiên nảy ra một ý là tại sao trước giờ mình chỉ viết vào sách khi đem tặng người khác mà không viết cả cho chính mình nữa nhỉ, thế là mình chọn một quyển khác viết luôn vài dòng cho mình. 

chuyện chỉ có thế. vài chữ viết rất lăng nhăng vớ vẩn, nhưng thấy sao mình hay thế hả giời :)) từ nay mình sẽ luôn làm như vậy mỗi khi mua sách mới, hihi


2. 

“the book hasn’t changed. the person who is reading it has changed.”

"we are all like books. we wait for someone to find us and open us to see what's inside."

"i opened up a book of mine again. it was good when i first read the book. but when i read it for the second and third time, this book made me underline the sentences over and over again. it's the book that's stayed with me the longest."




Monday, February 11, 2019

London




- What makes you miss London that much?
- My beautiful loneliness.




02/2019



Không hiểu sao tự dưng nghĩ đến tete. Lôi cái email cậu gửi mình ngày trước ra đọc lại thấy đã ngót nghét 9 năm rồi. Nhớ ngày đó mình đọc email của cậu xong mình đã nghĩ, sau này liệu có tìm được ai chân thành được với mình đến như vậy hay không.

Mới đó đã gần 10 năm. Mình nhất định sẽ reply email đó của cậu, vào một ngày nào đó.

Tự nhiên mình nghĩ, không biết có khi nào một ngày kia cậu cao hứng lên lại lên google gõ leizybii rồi lại tìm ra mình ở đây không nhỉ. Nếu có một ngày như vậy, mình muốn cậu hiểu rằng, mình vẫn luôn nghĩ đến cậu không chỉ như một người bạn rất hiểu mình, mà còn có cả lòng biết ơn nữa. Mình biết ơn sự hiện diện của cậu bên cạnh mình năm tháng đó. Mình hứa đến mãi về sau mình cũng sẽ không bao giờ quên tấm lòng của cậu.

Có lẽ đến nhiều năm sau mình và cậu cũng sẽ chẳng thể nào quay trở lại như cái thuở tụi mình 20 đó được nữa. Mình đủ lớn để hiểu là nhiều mối quan hệ như chiếc gương bị nứt, không phải cứ muốn dán là lành được. Nhưng dù sau này tụi mình có thế nào, mình thật lòng luôn mong cậu tìm được hạnh phúc xứng đáng với cậu.

Đến lúc đó, hi vọng cậu có thể cười xí xóa cho mình khi nhận được email reply siêu trễ của mình. Hehe.